Osho – Tình yêu – Tự
do – Một mình
Phần III: Tự do
Chương 11: Đề phòng
giáo hoàng
Tôi nghe nói rằng giáo hoàng,
khi nói chuyện với thanh niên ở Mĩ latinh, đã nói, "Các bạn thân mến của
tôi ơi, hãy đề phòng quỉ. Quỉ sẽ cám dỗ các bạn bằng ma tuý, rượu, và đặc biệt
nhất là dục tiền hôn nhân." Bây giờ, ai là quỉ này đây? Tôi chưa bao giờ gặp
quỉ cả, nó chưa bao giờ cám dỗ tôi. Tôi không nghĩ người nào trong các bạn lại
đã bao giờ gặp quỉ, hay quỉ đã cám dỗ bạn.
Ham muốn tới từ bản tính riêng của
bạn, không phải là quỉ nào đó cám dỗ bạn. Nhưng chính chiến lược của tôn giáo
là đổ trách nhiệm lên một nhân vật tưởng tượng, quỉ, để cho bạn không cảm thấy
mình bị kết án. Bạn đang bị kết án nhưng gián tiếp thôi. Giáo hoàng đang nói với
bạn rằng bạn là quỉ đấy - nhưng ông ấy đã không bạo dạn để nói điều đó, cho nên
ông ấy đang nói rằng quỉ là cái gì đó khác, một một giới tách biệt, chỉ có chức
năng duy nhất là cám dỗ mọi người.
Nhưng đó là điều rất kì lạ...
hàng triệu năm đã trôi qua và quỉ không mệt mỏi, nó cứ cám dỗ hoài. Và nó được
cái gì từ điều đó? Tôi chẳng tìm thấy trong bất kì kinh sách nào phần thưởng của
nó là gì cho tất cả mọi công việc vất vả này trong hàng triệu năm. Ai trả lương
cho nó? Nó làm việc cho ai? Đấy là một điều...
Và điều thứ hai: Thượng đế của bạn
có quyền tuyệt đối không? Đó là điều kinh sách của bạn nói, rằng Thượng đế có mọi
quyền lực. Nếu ngài có mọi quyền lực, ngài không thể làm một điều đơn giản sao?
- làm cho con quỉ này khỏi cám dỗ mọi người đi! Thay vì đi tới mọi người và bảo
mọi người, "Đừng bị quỉ cám dỗ," sao không kết thúc con quỉ này đi?
Hay, bất kì cái gì nó muốn, đem cái đó cho nó đi. Đây là cái gì đó cần được quyết
định giữa Thượng đế và quỉ. Công việc của chúng ta là gì để mà bị dẫm lên một
cách không cần thiết giữa hai nhân vật này? Từ cả triệu năm nay Thượng đế đã
không có khả năng thuyết phục quỉ hay thay đổi quỉ hay kết thúc quỉ. Và nếu Thượng
đế không quyền lực thế trước quỉ, thì còn nói gì tới mọi người đáng thương của
ngài, những người mà vị đại diện của Thượng đế cứ nói mãi, "Đừng bị quỉ
cám dỗ?" Nếu Thượng đế mà còn không có quyền lực và bất lực thế trước quỉ,
thì người thường có thể làm được gì?
Trong hàng thế kỉ những người
này đã từng nói những lời dối trá này, và bản thân họ đã cố gắng để không chịu
trách nhiệm cho dù là một lần. Đây là vô trách nhiệm - đi nói với thanh niên,
"Đề phòng, quỉ đang cám dỗ bạn." Thực tế ông này đã đặt cám dỗ vào
tâm trí của những người này. Họ có thể đã không nghĩ đúng về ma tuý, rượu, dục
tiền hôn nhân. Họ đã tới để nghe giáo hoàng, dự buổi thuyết giảng tâm linh nào
đó. Họ sẽ trở về nhà cứ nghĩ tới dục tiền hôn nhân, cách thức bị quỉ cám dỗ,
nơi tìm ra người bán ma tuý.
Nhưng rượu chắc chắn không phải
là cám dỗ của quỉ rồi, vì Jesus Christ đã uống rượu - không chỉ uống mà còn làm
nó thành sẵn có cho các đệ tử của mình. Rượu không chống lại Ki tô giáo - Ki tô
giáo chấp nhận rượu hoàn hảo, bởi vì phủ nhận rượu sẽ đưa Jesus vào hoàn cảnh
nguy hiểm. Jesus không phải là thành viên của Hội kẻ say vô danh. Ông ấy tận hưởng
uống rượu, và ông ấy chưa bao giờ nói rằng uống rượu là tội lỗi - làm sao ông ấy
có thể nói được điều đó? Bây giờ giáo hoàng này dường như còn tôn giáo hơn nhiều
so với Jesus Christ.
Và tôi có thể chắc chắn quán tưởng
được rằng nếu chỉ mỗi đứa con duy nhất uống rượu, thì người Cha phải là kẻ say
khướt cò bợ và Thánh thần Thiêng liêng cũng vậy nữa. Những người này có thể là
nguyên nhân, bởi vì Jesus đã học điều đó từ đâu? Chắc chắn quỉ không thể cám dỗ
được ông ấy. Chúng ta biết rằng quỉ thường hay thử cám dỗ ông ấy và ông ấy đã
nói với quỉ, "Ra sau ta đi, ta không bị mi cám dỗ đâu." Nhưng những
người này dường như ốm yếu về tinh thần. Bạn chưa bao giờ bắt gặp quỉ cả, và bạn
không nói với quỉ theo cách này: "Ra sau ta đi, và để ta đi theo con đường
của ta. Đừng ngăn cản ta, đừng thử cám dỗ ta." Và nếu bạn có nói những điều
này và ai đó nghe thấy, người đó sẽ thông báo cho đồn cảnh sát gần nhất,
"Lại đây có một người đang nói chuyện với quỉ, và chúng tôi không thấy quỉ
nào ở đâu cả."
Jesus cũng bị ô uế bởi người
nhát thỏ đế và tu sĩ. Đó là cùng một toán, chỉ khác nhau cái nhãn và khác
thương hiệu. Nhưng chuyện kinh doanh là một, công ti là một, công việc của họ
là một - họ làm biến chất con người, họ phá huỷ hồn nhiên của bạn. Giáo hoàng
này đang lo nghĩ về dục tiền hôn nhân - điều đó phải có trong tâm trí ông ấy, bằng
không thì làm sao lời cảnh báo này lại thoát ra từ nó? Và đó là điểm nhấn mạnh
nhất của ông ấy!
Nhưng cái gì sai với dục tiền
hôn nhân? Đó đã là vấn đề trong quá khứ, nhưng bạn có đi vào thế kỉ hai mươi
hay không? Đó đã là vấn đề trong quá khứ bởi vì dục có thể dẫn tới mang thai, tới
con cái, và thế rồi vấn đề sẽ phát sinh ai sẽ nuôi nấng lũ trẻ đó. Thế rồi ai sẽ
cưới đứa con gái có con này? Cho nên sẽ có những phức tạp và khó khăn. Không cần
như vậy - đấy chỉ là trong tâm trí.
Thực tế, phần lớn những khó khăn
hôn nhân nảy sinh bởi vì dục tiền hôn nhân bị phủ nhận. Cứ dường như bạn được bảo
rằng chừng nào bạn còn chưa tới hai mươi mốt thì bạn không thể bơi được: Đừng bị
quỉ cám dỗ; việc bơi trước khi là người lớn là tội lỗi. Thôi được, rồi một ngày
nào đó bạn sẽ tới hai mươi mốt tuổi - nhưng bạn không biết cách bơi. Và việc
nghĩ rằng bây giờ bạn hai mươi mốt rồi bạn được phép bơi, bạn nhảy xuống sông.
Bạn nhảy vào cái chết của mình! Bởi vì chỉ bởi việc trở thành hai mươi mốt tuổi
chẳng có sự cần thiết nào, không có luật bản chất nào rằng bạn sẽ có khả năng
bơi. Và khi nào bạn sẽ học? Những người này thực tế đang nói gì? Họ đang nói rằng
trước khi xuống sông bạn phải học bơi đã; nếu bạn xuống sông thì bạn phạm tội.
Nhưng bạn sẽ học bơi ở đâu? - trong phòng ngủ của bạn, trên chiếu của bạn
chăng? Để bơi bạn sẽ cần đi vào dòng sông.
Có các bộ lạc thổ dân còn nhân bản,
tự nhiên hơn, nơi dục tiền hôn nhân được xã hội ủng hộ, động viên, bởi vì đó là
lúc để học. Vào mười bốn tuổi con gái trở nên dậy thì; vào mười tám tuổi con
trai trở nên dậy thì. Và độ tuổi này đang giảm xuống - khi xã hội con người trở
nên khoa học, công nghệ hơn, thức ăn đầy đủ và sức khoẻ được chăm nom thì độ tuổi
này cứ giảm xuống. Ở Mĩ con gái trở nên dậy thì sớm hơn ở Ấn Độ. Và tất nhiên ở
Ethiopia, làm sao bạn có thể trở nên dậy thì được? Bạn sẽ chết từ lâu trước đó
rồi. Ở Mĩ độ tuổi này đã hạ từ mười bốn xuống mười ba xuống mười hai, bởi vì về
mặt vật lí mọi người nhiều năng lượng hơn, có thức ăn tốt hơn, cuộc sống thoải
mái hơn. Họ trở nên dậy thì sớm, và họ cũng sẽ có khả năng hoạt động lâu hơn ở
các nước nghèo.
Ở Ấn Độ mọi người đơn giản không
thể tin được khi họ đọc trong báo chí rằng một số người Mĩ quãng chín mươi tuổi
lấy nhau. Người Ấn Độ không thể tin được vào điều đó - điều gì đang xảy ra cho
những người Mĩ này? Vào lúc người Ấn Độ chín mươi tuổi người đó đã trong nấm mồ
gần hai mươi năm rồi; chỉ hồn người đó mới có thể lấy nhau, không phải người
đó. Và cho dù họ có còn trong thân thể, người chín mươi tuổi lấy một bà tám
mươi bẩy... kinh tởm! Đơn giản không thể nào tin được! Và họ cứ đi tuần trăng mật.
Họ thực sự có kinh nghiệm, họ đã làm điều này tất cả các kiếp sống của mình,
nhiều lần - lấy nhau, đi tuần trăng mật - và họ đã đủ may mắn để cho trong một
kiếp họ đã sống ít nhất năm, sáu, bẩy kiếp. Dục tiền hôn nhân là một trong những
điều quan trọng nhất cần được quyết định bởi xã hội con người.
Con gái sẽ không bao giờ mang
tính dục sống động hơn cô ấy ởđộ tuổi mười bốn, và con trai sẽ không bao giờ
mang tính dục sống động như khi anh ta ở độ tuổi mười tám. Khi tự nhiên ở tại đỉnh
của nó, bạn ngăn cản họ. Vào lúc con trai ba mươi bạn cho phép anh ta xây dựng
gia đình. Anh ta đã suy giảm tính dục của mình. Trong năng lượng sống của mình
anh ta đã suy giảm rồi, anh ta đang mất dần sự quan tâm. Về sinh học anh ta đã
bị chậm trễ mười bốn hay mười sáu năm - anh ta đã lỡ tàu từ lâu rồi.
Chính bởi vì điều này mà biết
bao nhiêu vấn đề hôn nhân nảy sinh, và do vậy biết bao nhiêu nhà tư vấn hôn
nhân phát triển, bởi vì cả đôi bạn tình đều đã qua những giờ cao điểm của mình
và những giờ đó đã là lúc họ có thể đã biết tới cực thích là gì. Bây giờ họ đọc
về nó trong sách và họ mơ về nó, tưởng tượng về nó - và nó không xảy ra. Họ quá
trễ rồi. Các giáo hoàng đang đứng ở giữa. Tôi mu ốn nói với bạn: Đừng bị các
giáo hoàng cám dỗ. Đây mới là quỉ thực đấy. Họ sẽ làm hỏng toàn thể cuộc đời bạn.
Họ đã làm hỏng cuộc sống của hàng triệu người rồi. Khi bạn ba mươi tuổi bạn
không thể có phẩm chất, có sự mãnh liệt, có ngọn lửa mà bạn đã có khi bạn mới
mười tám. Nhưng đó là lúc để vô dục đấy, để không bị cám dỗ bởi quỉ. Bất kì khi
nào quỉ cám dỗ bạn, hãy bắt đầu cầu nguyện Thượng đế, lẩm nhẩm mật chú, om mani
padme hum. Đó là điều người Tây Tạng làm. Bất kì khi nào bạn thấy người Tây Tạng
nhanh chóng làm "Om mani padme hum" bạn có thể chắc chắn người đó
đang bị quỉ cám dỗ, bởi vì câu mật chú đó được dùng để làm cho quỉ sợ. Và bạn
làm điều đó càng nhanh, quỉ sẽ chạy ra xa càng nhanh.
Ở Ấn Độ có một cuốn sách nhỏ,
Hanuman Chalisa. Nó là lời cầu nguyện tới thần khỉ, Hanuman, người được coi là
thần vô dục và là người bảo vệ cho tất cả những ai muốn vẫn còn vô dục. Cho nên
tất cả những người muốn vẫn còn vô dục đều là người tôn thờ Hanuman. Và cuốn
sách nhỏ này bạn có thể nhớ rất dễ dàng. Họ cứ lặp lại lời cầu nguyện này, cho
nên Hanuman cứ bảo vệ tính vô dục của họ, cứ bảo vệ họ khỏi quỉ bao giờ cũng
bao quanh, chờ đợi sự thay đổi để nắm bắt họ và cám dỗ họ.
Chẳng ai cám dỗ bạn cả. Điều đó
đơn giản là tự nhiên, không phải quỉ. Và tự nhiên không chống lại bạn, nó tất cả
đều ủng hộ bạn. Trong xã h ội con người tốt hơn, dục tiền hôn nhân nên được
đánh giá đúng như cách nó đã được đánh giá đúng trong vài bộ lạc thổ dân. Lí luận
là rất đơn giản. Trước hết, tự nhiên đã chuẩn bị bạn cho cái gì đó; bạn không
nên bị phủ nhận quyền tự nhiên của mình. Nếu xã hội không sẵn sàng cho bạn lập
gia đình, đó là vấn đề của xã hội, không phải của bạn. Xã hội nên tìm ra cách
thức nào đó. Các thổ dân đã tìm ra cách. Rất hiếm khi con gái mang thai. Nếu
con gái mang thai, con trai và con gái lấy nhau. Chẳng có gì xấu hổ về điều đó,
không có bê bối nào về nó, không có kết án về nó. Ngược lại, người già ban phúc
cho đôi thanh niên bởi vì họ đã chứng tỏ rằng họ sinh động; tự nhiên đang mạnh
mẽ trong họ, sinh học của họ còn sống động nhiều hơn sinh học của bất kì ai
khác. Nhưng điều đó hiếm khi xảy ra.
Điều xảy ra là ở chỗ mọi con
trai và mọi con gái đều trở nên được huấn luyện. Trong xã hội thổ dân tôi đã viếng
thăm, một qui tắc là sau mười bốn tuổi với con gái, và sau mười tám tuổi, con
trai, không được phép ngủ trong nhà của chúng, Họ có ngôi nhà chung ở giữa làng
nơi tất cả con gái và tất cả con trai tới và ngủ. Bây giờ không có nhu cầu với
chúng để giấu giếm đằng sau ô tô, trong hành lang để xe. Điều này là xấu - đây
là xã hội buộc mọi người phải lén lút ăn trộm, là kẻ lừa dối, kẻ nói dối. Và những
kinh nghiệm đầu tiên của chúng về yêu đã xảy ra trong những tình huống xấu thế
- ẩn nấp, sợ hãi, mặc cảm, vẫn biết rằng đó là cám dỗ của quỉ. Chúng không thể
tận hưởng nó khi chúng có khả năng tận hưởng nó tới sự đầy đủ nhất, và kinh
nghiệm nó như cực đỉnh của nó.
Điều tôi đang nói là ở chỗ nếu họ
đã kinh nghiệm nó như cực đỉnh, thì sự nắm giữ của nó với họ đã bị mất. Thế thì
trong toàn thể cuộc sống của mình họ sẽ không xem các tạp chí Playboy nữa; sẽ
không có nhu cầu. Và họ sẽ không mơ về dục, có những tưởng tượng dục. Họ sẽ
không đọc các tiểu thuyết hạng ba và xem phim Hollywood. Tất cả những điều này
là có thể bởi vì họ đã từng bị từ chối quyền tập ấn của mình.
Trong xã hội thổ dân họ sống
cùng nhau trong đêm. Một qui tắc duy nhất được nói cho họ: "Đừng ở với một
con gái quá ba ngày, bởi vì cô ấy không phải là tài sản của bạn, bạn không phải
là tài sản của cô ấy. Bạn phải trở nên quen thuộc với tất cả các cô gái, và cô ấy
phải trở nên quen thuộc với tất cả con trai trước khi bạn chọn bạn đời của
mình." Bây giờ, điều này dường như tuyệt đối lành mạnh. Trước khi chọn bạn
đời bạn nên được cho cơ hội để làm quen với tất cả đàn bà sẵn có, tất cả đàn
ông sẵn có. Bạn có thể thấy tất cả trên thế giới rằng không hôn nhân được thu xếp
nào đã thành công, kể cả cái bạn gọi là hôn nhân vì tình. Cả hai đều đã thất bại,
và lí do cơ bản là ở chỗ trong cả hai trường hợp đôi này không có kinh nghiệm;
đôi này đã không được cho đủ tự do để tìm đúng người.
Không có cách nào khác hơn là
qua kinh nghiệm để tìm ra người đúng. Những điều rất nhỏ bé có thể gây quấy rối.
Thân thể ai đó có mùi có thể là đủ để làm hỏng hôn nhân của bạn. Nó không phải
là chuyện lớn, nhưng nó là đủ: mọi ngày... bạn có thể dung thứ nó được bao lâu?
Nhưng với ai đó khác cái mùi đó lại có thể rất phù hợp, có thể cái mùi đó anh
ta lại thích. C ứ để mọi người có kinh nghiệm - và đặc biệt bây giờ, khi vấn đề
về mang thai không còn nữa. Các thổ dân kia đã dũng cảm làm điều đó trong hàng
nghìn năm - và thế nữa, đã không có nhiều vấn đề. Thỉnh thoảng một cô gái có thể
mang thai, thế thì họ cưới nhau; bằng không thì không có vấn đề gì.
Trong những bộ lạc đó không có
li dị, tất nhiên, bởi vì một khi bạn đã nhìn tất cả mọi đàn bà, đã ở với tất cả
đàn bà của bộ lạc và thế rồi bạn chọn lựa, bây giờ bạn sẽ thay đổi cái gì khác
nữa? Bạn đã chọn ra từ kinh nghiệm, cho nên trong những xã hội đó không có nhu
cầu, không có vấn đề li dị. Vấn đề này không nảy sinh. Không phải là li dị
không được phép; chính vấn đề li dị đã không nảy sinh trong các bộ lạc đó. Họ
đã không nghĩ về nó, nó chưa bao giờ là vấn đề cả. Không ai đã nói rằng họ muốn
tách rời. Tất cả các xã hội văn minh đều chịu đựng các vấn đề hôn nhân bởi vì
chồng và vợ gần như kẻ thù. Bạn có thể gọi họ là "kẻ thù thân thiết"
nhưng điều đó không tạo ra khác biệt gì - điều đó còn tốt hơn các kẻ thù ở xa
xăm và không quá thân thiết! Nếu họ thân thiết, điều đó có nghĩa là nó là cuộc
chiến hai mươi bốn giờ một ngày, liên tục - ngày tới, ngày đi. Và lí do đơn giản
là ý tưởng ngu xuẩn của những thầy giáo tôn giáo này: "Đề phòng dục tiền
hôn nhân."
Nếu bạn muốn đề phòng, đề phòng
dục hôn nhân, bởi vì đó là nơi vấn đề phát sinh. Dục tiền hôn nhân không phải
là vấn đề, và đặc biệt bây giờ khi tất cả các loại phương pháp kiểm soát sinh đẻ
đã có sẵn. Mọi trường cao đẳng, mọi đại học, mọi trường học, nên nêu thành vấn
đề rằng mọi đứa trẻ, con gái hay con trai, cần trải qua đủ mọi loại kinh nghiệm,
tất cả các kiểu người, và cuối cùng mới chọn lựa. Việc chọn lựa này sẽ dựa trên
và có gốc rễ ở việc biết, trong hiểu biết.
Nhưng vấn đề đối với giáo hoàng
lại không phải là ở chỗ toàn thể nhân loại đang chịu đựng từ hôn nhân, ở chỗ tất
cả các đôi đang chịu đựng từ hôn nhân và rằng bởi vì chịu đựng của họ mà con
cái họ bắt đầu học cách chịu đựng - ông ấy không quan tâm. Toàn thế mối quan
tâm của ông ấy là ở chỗ phương pháp kiểm soát sinh đẻ không nên được sử dụng.
Thực tế giáo hoàng không nói, "Hãy đề phòng quỉ," ông ấy nói,
"Hãy đề phòng phương pháp kiểm soát sinh đẻ." V ấn đề thực không được
giải quyết, chỉ cái không thực, cái hư huyễn mới được đề cập. Và ông ấy cứ
khuyên toàn thế giới...
Xem tiếp Chương 10 - Quay về Mục lục