Giáo huấn của tôi là hướng theo Tình yêu. Tôi có thể vứt bỏ từ Thượng đế rất dễ dàng - chẳng có vấn đề gì nhưng tôi không thể vứt bỏ được từ Tình yêu. Nếu tôi phải chọn giữa từ Tình yêu và Thượng đế, tôi sẽ chọn tình yêu; Tôi sẽ quên tất cả về Thượng đế, bởi vì những người biết tới Tình yêu nhất định biết tới Thượng đế. Nhưng không có điều ngược lại. Những người nghĩ về Thượng đế và triết lí hoá về Thượng đế chẳng bao giờ biết về Tình yêu cả - và sẽ chẳng bao giờ biết về Thượng đế nữa.

Trích “Tình yêu – Tự do – Một mình” - Osho

Chương 12: Có cuộc sống sau dục không?

Osho – Tình yêu – Tự do – Một mình
Phần III: Tự do
Chương 12: Có cuộc sống sau dục không?


Vào độ tuổi nào đó, dục trở thành quan trọng - không phải là bạn làm nó thành quan trọng, nó không là cái gì đó mà bạn làm cho xảy ra; nó xảy ra. Vào độ tuổi mười bốn, đâu đó gần lúc đó, bỗng nhiên năng lượng của bạn bị tràn ngập bởi dục. Nó xảy ra cứ dường như cửa cống đã được mở ra trong bạn. Các lực năng lượng tinh tế, mà còn chưa mở trước đây, đã trở nên mở ra, và toàn thể năng lượng của bạn trở nên mang tính dục, mang mầu sắc dục. Bạn nghĩ dục, bạn hát dục, bạn bước dục - mọi thứ đều trở nên mang tính dục. Mọi hành động đều mang mầu sắc. Điều này xảy ra; bạn chưa làm gì về nó cả. Đó là tự nhiên.
Siêu việt cũng là tự nhiên. Nếu dục được sống một cách toàn bộ, không kết án, không ý tưởng về việc gạt bỏ nó, thế thì vào độ tuổi bốn mươi hai - cũng như vào độ tuổi mười bốn dục được mở ra và toàn thể năng lượng trở nên mang tính dục, vào độ tuổi bốn mươi hai hay gần quãng đó - những cái cửa cống đó đóng lại. Và điều đó nữa cũng là tự nhiên như dục trở nên sống động; nó bắt đầu biến mất.
Dục được siêu việt lên không phải bởi nỗ lực về phần bạn. Nếu bạn làm bất kì nỗ lực nào, điều đó sẽ mang tính kìm nén, bởi vì nó chẳng liên quan gì tới bạn cả. Nó là cái sẵn có trong thân thể bạn, trong sinh học của bạn. Bạn được sinh ra là sinh linh có dục tính; chẳng có gì sai trong đó cả. Đó là cách duy nhất để được sinh ra. Là con người là mang tính dục. Khi bạn được thụ thai, mẹ bạn và bố bạn đã không cầu nguyện, họđã không nghe buổi thuyết giảng của tu sĩ. Họ không ở trong nhà thờ, họ đang làm tình. Ngay cả nghĩ rằng mẹ và bố bạn làm tình khi bạn được thụ thai cũng dường như khó khăn. Họ đã làm tình; năng lượng dục của họ đã gặp gỡ và hội nhập vào nhau. Thế rồi bạn được thụ thai; trong hành động dục sâu sắc bạn được thụ thai. Tế bào thứ nhất là tế bào dục, và thế rồi từ tế bào đó các tế bào khác đã nảy sinh. Nhưng từng tế bào về cơ bản vẫn còn mang tính dục. Toàn thể thân thể bạn mang tính dục, được làm từ các tế bào dục. Bây giờ chúng có hàng triệu.
Nhớ điều đó: Bạn tồn tại như con người dục. Một khi bạn chấp nhận điều đó, xung đột đã được tạo ra qua nhiều thế kỉ sẽ biến mất. Một khi bạn chấp nhận nó một cách sâu sắc, không có ý tưởng nào ở giữa, khi dục được coi là tự nhiên đơn giản, bạn sống nó. Bạn không hỏi tôi cách siêu việt lên trên việc ăn, bạn không hỏi tôi cách siêu việt lên trên việc thở - bởi vì không tôn giáo nào đã dạy bạn siêu việt lên trên việc thở, đó là lí do tại sao. Bằng không, bạn sẽ hỏi, "Làm sao siêu việt lên trên việc thở?" Bạn thở đấy! Bạn là con vật thở; bạn là con vật mang tính dục nữa. Nhưng có khác biệt. Mười bốn năm cuộc đời bạn, lúc ban đầu, gần như không dục, hay nhiều nhất, chỉ là trò chơi dục đơn sơ mà không thực là dục - chỉ chuẩn bị, diễn tập, có thế thôi. Vào độ tuổi mười bốn, bỗng nhiên năng lượng này chín muồi.
Quan sát mà xem... đứa trẻ được sinh ra - lập tức trong vòng ba giây đứa trẻ phải thở, bằng không nó sẽ chết. Thế thì thở là để tiếp tục toàn thể cuộc sống của nó, bởi vì nó đã tới bước đầu tiên của cuộc sống. Điều đó không thể được siêu việt lên. Có thể trước khi bạn chết thì, chỉ ba giây trước đó, nó sẽ dừng lại, nhưng không trước điều đó. Bao giờ cũng nhớ: Cả hai đầu của cuộc sống, chỗ bắt đầu và chỗ kết thúc, đều đích xác tương tự, đối xứng. Đứa trẻ được sinh ra, nó bắt đầu thở trong ba giây. Khi đứa trẻ già và chết, khoảnh khắc nó dừng thở, trong vòng ba giây nó sẽ chết.
Dục đi vào ở giai đoạn rất muộn. Trong mười bốn năm đứa trẻ đã sống không có dục. Và nếu xã hội không quá bị kìm nén và do đó bị ám ảnh bởi dục, đứa trẻ có thể sống hoàn toàn quên lãng với sự kiện rằng dục, hay bất kì cái gì giống dục, là tồn tại. Đứa trẻ có thể vẫn còn tuyệt đối hồn nhiên. Hồn nhiên đó cũng là không thể được, bởi vì mọi người bị kìm nén thế. Khi kìm nén xảy ra, thế thì ở bên cạnh nhau, ám ảnh cũng xảy ra.
Cho nên các tu sĩ cứ kìm nén; và có những phản tu sĩ, Hugh Hefners và những người khác - họ cứ tạo ra ngày một nhiều sách báo khiêu dâm. Cho nên ở một phía có các tu sĩ người cứ kìm nén, và thế rồi có những người khác, phản tu sĩ, người cứ làm cho dâm dục ngày một quyến rũ. Họ cả hai cùng tồn tại - các mặt của cùng một đồng tiền. Khi nhà thờ biến mất, chỉ thế thì các tạp chí Playboy mới biến mất, không trước nó. Họ là đối tác trong một kinh doanh. Họ có vẻ như kẻ thù, nhưng đừng bị lừa bởi điều đó. Họ nói chống lại nhau, nhưng đó là cách mọi sự hoạt động.
Tôi đã nghe nói về hai người đàn ông cùng bị mất kinh doanh, cùng bị khánh kiệt, cho nên họ quyết định tạo ra một kinh doanh mới rất đơn giản. Họ bắt đầu cuộc hành trình, đi từ thị trấn này sang thị trấn khác. Đầu tiên một người sẽ vào, và trong đêm người đó sẽ ném hắc ín than vào cửa sổ và cửa ra vào của mọi người. Sau hai hay ba ngày người kia sẽ tới để lau chùi. Ông ta sẽ khuyên rằng ông ta có thể lau sạch hắc ín than ở nhà họ, và ông ta sẽ lau cửa sổ. Trong thời gian đó người kia sẽ làm nửa phần việc của mình ở thị trấn tiếp. Theo cách này, họ bắt đầu kiếm được nhiều tiền. Đây là điều đang xảy ra giữa nhà thờ và Hugh Hefners và những người khác, người đang tạo ra sách báo khiêu dâm. Họ là cùng nhau đấy; họ là đối tác trong một âm mưu. Bất kì khi nào bạn bị quá kìm nén, bạn bắt đầu tìm mối quan tâm đồi bại. Mối quan tâm đồi bại là vấn đề, không phải dục.
Cho nên đừng bao giờ mang ý tưởng nào chống dục trong tâm trí bạn, bằng không thì bạn sẽ không bao giờ có khả năng siêu việt lên trên nó. Những người siêu việt lên trên dục là những người đã chấp nhận nó một cách rất tự nhiên. Điều đó là khó, tôi biết, bởi vì bạn được sinh ra trong xã hội thần kinh về dục. Hoặc theo cách này hay cách nọ, nhưng loạn thần kinh tất cả đều như nhau. Rất khó thoát ra khỏi chứng loạn thần kinh này nhưng nếu bạn có chút ít tỉnh táo, bạn có thể thoát ra khỏi nó được. Cho nên điều thực không phải là làm sao siêu việt lên trên dục mà làm sao siêu việt lên trên ý thức hệ đồi bại này của xã hội: nỗi sợ này về dục, sự kìm nén này về dục, sự ám ảnh này với dục.
Dục là đẹp. Dục trong bản thân nó là hiện tượng tự nhiên, có nhịp điệu. Nó xảy ra khi đứa trẻ sẵn sàng được thụ thai, và cũng là tốt rằng nó xảy ra - bằng không thì cuộc sống sẽ không tồn tại. Cuộc sống tồn tại qua dục; dục là trung gian của nó. Nếu bạn hiểu cuộc sống, nếu bạn yêu cuộc sống, bạn sẽ biết dục là thiêng liêng, linh thiêng. Thế thì bạn sống nó, thế thì bạn vui sướng trong nó, và tự nhiên khi nó tới nó đi theo cách riêng của nó. Vào độ tuổi bốn mươi hai, hay đâu đó gần đấy, dục bắt đầu biến mất cũng tự nhiên như khi nó tới trong bản thể. Nhưng nó lại không xảy ra theo cách đó. Bạn sẽ ngạc nhiên khi tôi nói gần quãng bốn mươi hai. Bạn biết những người bẩy mươi, tám mươi, vậy mà họ vẫn không vượt được ra ngoài. Bạn biết "những lão già dơ dáy." Họ là nạn nhân của xã hội đấy. Bởi vì họ không thể tự nhiên, nó bị treo đó - bởi vì họ kìm nén khi họ đáng phải tận hưởng và vui sướng. Trong những khoảnh khắc của vui sướng đó họ đã không toàn bộ trong nó. Họ đã không cực thích, họ lờ phờ.
Cho nên bất kì khi nào bạn lờ phờ trong bất kì cái gì, nó sẽ nấn ná lâu hơn. Nếu bạn ngồi tại bàn và ăn, và nếu bạn ăn chỉ lờ phờ thôi và cơn đói của bạn vẫn còn, thế thì bạn sẽ tiếp tục nghĩ về thức ăn trong cả ngày. Bạn có thể cố gắng nhịn ăn và bạn sẽ thấy: bạn sẽ liên tục nghĩ về thức ăn. Nhưng nếu bạn đã ăn kĩ - và khi tôi nói ăn kĩ, tôi không chỉ ngụ ý rằng bạn đã tọng các thứ vào dạ dầy mình. Thế thì không cần để cho bạn ăn kĩ; bạn có thể đã tọng các thứ vào bản thân mình rồi. Nhưng ăn kĩ là một nghệ thuật, nó không chỉ là tọng vào. Nó là nghệ thuật lớn để nếm thức ăn, ngửi thức ăn, sờ thức ăn, nhai thức ăn, tiêu hoá thức ăn và tiêu hoá nó như điều thiêng liêng. Nó là thiêng liêng; nó là món quà của Thượng đế.
Người Hindu nói, Anam Brahma, thức ăn là thiêng liêng. Cho nên với kính trọng sâu sắc bạn ăn và trong khi ăn bạn quên hết mọi thứ, bởi vì nó là lời nguyện. Nó là lời nguyện mang tính tồn tại. Bạn đang ăn Thượng đế, và Thượng đế sẽ cho bạn chất nuôi dưỡng. Nó là món quà được chấp nhận với tình yêu và lòng biết ơn sâu sắc. Và bạn không tọng các thứ vào thân thể, bởi vì việc tọng vào thân thể sẽ chống lại thân thể. Nó là cực khác. Có những người bị ám ảnh bởi nhịn ăn và có những người bị ám ảnh bởi việc tọng các thứ vào mình. Cả hai đều sai bởi vì theo cả hai cách thân thể đều mất cân bằng.
Người thực yêu thân thể ăn chỉ tới điểm mà thân thể cảm hoàn toàn yên bình, cân bằng, yên tĩnh; chỗ mà thân thể cảm thấy không nghiêng về bên hữu không về bên tả và ở chính giữa. Đó là nghệ thuật để hiểu ngôn ngữ của thân thể, để hiểu ngôn ngữ của dạ dầy bạn, để hiểu cái gì là cần, để cho chỉ cái được cần và cho cái đó theo cách nghệ thuật, theo cách thẩm mĩ.
Con vật ăn, con người ăn. Thế thì khác biệt là gì? Con người tạo ra kinh nghiệm thẩm mĩ lớn từ việc ăn. Phỏng có ích gì mà phải có cái bàn ăn đẹp đẽ? Phỏng có ích gì mà cần có cây nến cháy ở đó? Phỏng có ích mà có hương? Phỏng có ích gì mà mời bạn bè tới và tham dự? Đấy là để làm cho nó thành nghệ thuật, không chỉ tọng vào. Nhưng đây là dấu hiệu bên ngoài của nghệ thuật; dấu hiệu bên trong là để hiểu ngôn ngữ của thân thể bạn, để lắng nghe nó, nhạy cảm với nhu cầu của nó. Và thế rồi bạn ăn, và thế rồi cả ngày bạn sẽ không nhớ tới thức ăn chút nào. Chỉ khi thân thể đói lại thì việc nhớ mới tới. Thế thì nó là tự nhiên.
Với dục cùng điều đó xảy ra. Nếu bạn không có thái độ "chống đối" nó, bạn coi nó như món quà tự nhiên, thiêng liêng, với lòng biết ơn lớn lao. Bạn tận hưởng nó; với lời nguyện bạn tận hưởng nó. Mật tông nói rằng trước khi bạn làm tình với người đàn bà hay đàn ông, trước hết hãy cầu nguyện - bởi vì nó sẽ là gặp gỡ thiêng liêng của các năng lượng. Thượng đế sẽ bao quanh bạn - bất kì khi nào hai người yêu hiện hữu, đều có Thượng đế. Bất kì khi nào năng lượng của hai người yêu gặp gỡ và quyện vào nhau, đều có cuộc sống, sống động, ở mức tối đa của nó; Thượng đế bao quanh bạn. Nhà thờ là trống rỗng, buồng tình yêu đầy Thượng đế. Nếu bạn đã nếm trải tình yêu theo cách Mật tông nói, nếm trải nó đi, nếu bạn đã biết tình yêu theo cách Đạo nói, biết nó đi, thế thì vào lúc bạn đạt tới bốn mươi hai, dục bắt đầu biến mất theo cách riêng của nó. Và bạn nói lời tạm biệt với nó với lòng biết ơn sâu sắc bởi vì bạn được hoàn thành. Nó đã là vui sướng, nó đã là phúc lành; bạn nói lời tạm biệt nó.
Và bốn mươi hai là tuổi cho thiền, đúng tuổi đấy. Dục biến mất; năng lượng tràn ngập ấy không còn đó nữa. Người ta trở nên thanh bình hơn. Đam mê qua đi, từ bi kéo tới. Bây giờ không còn sôi sục nữa; người ta không quan tâm tới người khác. Với dục biến mất, người khác không còn là tiêu điểm. Người ta bắt đầu quay về cội nguồn riêng của mình - cuộc hành trình quay về bắt đầu. D ục được siêu việt lên không phải bởi nỗ lực của bạn. Nó xảy ra nếu bạn đã sống nó một cách toàn bộ. Cho nên gợi ý của tôi là, vứt bỏ tất cả thái độ "chống đối" đi, thái độ phản cuộc sống, và chấp nhận sự kiện này: dục hiện hữu, cho nên bạn là ai mà vứt bỏ nó? Và ai đang cố gắng vứt bỏ nó? Đấy chính là bản ngã. Nhớ lấy, dục tạo ra vấn đề lớn nhất cho bản ngã.
Cho nên có hai kiểu người: Những người rất bản ngã bao giờ cũng chống lại dục; những người khiêm tốn không bao giờ chống lại dục. Nhưng ai nghe người khiêm tốn? Thực tế, người khiêm tốn không đi thuyết giảng, chỉ những kẻ bản ngã đi thôi. Sao l ại có xung đột giữa dục và bản ngã? - bởi vì dục là cái gì đó trong cuộc sống của bạn, chỗ bạn không thể mang tính bản ngã được, chỗ người kia trở thành quan trọng hơn bạn. Người đàn bà của bạn, người đàn ông của bạn, trở thành quan trọng hơn bạn. Trong mọi trường hợp khác, bạn vẫn còn là quan trọng nhất. Trong thân thuộc yêu đương, người khác trở thành rất, rất quan trọng, cực kì quan trọng. Bạn trở thành vệ tinh còn người kia trở thành hạt nhân, và cùng điều đó xảy ra cho người kia: Bạn trở thành hạt nhân còn người kia trở thành vệ tinh. Đó là sự buông xuôi tương hỗ. Cả hai đều buông xuôi cho tình yêu, và cả hai trở thành khiêm tốn.
Dục là năng lượng duy nhất cho bạn những chỉ dẫn rằng có cái gì đó mà bạn không thể kiểm soát được. Tiền bạc bạn có thể kiểm soát, chính trị bạn có thể kiểm soát, thị trường bạn có thể kiểm soát, tri thức bạn có thể kiểm soát, khoa học bạn có thể kiểm soát, đạo đức bạn có thể kiểm soát. Đâu đó, dục đem vào một thế giới hoàn toàn khác; bạn không thể kiểm soát được nó. Và bản ngã là kẻ kiểm soát lớn nhất. Nó hạnh phúc nếu nó có thể kiểm soát được; nó bất hạnh nếu nó không thể kiểm soát được. Cho nên bắt đầu có xung đột giữa bản ngã và dục. Nhớ lấy, đó là trận chiến nhất định thua. Bản ngã không thể thắng được nó bởi vì bản ngã chỉ là bề ngoài. Dục được bắt rễ rất sâu sắc. Dục là cuộc sống của bạn; bản ngã chỉ là tâm trí bạn, cái đầu bạn. Dục có gốc rễ ở khắp trong bạn; bản ngã chỉ có gốc rễ trong ý tưởng của bạn - rất bề ngoài, chỉ ở trong đầu.
Cho nên ai sẽ cố gắng siêu việt lên trên dục? - cái đầu sẽ cố gắng siêu việt lên trên dục. Nếu bạn ở quá nhiều trong đầu thế thì bạn muốn siêu việt lên trên dục, bởi vì dục đem bạn xuống bụng. Nó không cho phép bạn vẫn còn treo trong đầu. Mọi thứ khác bạn có thể xoay xở từ đó; dục thì bạn không thể xoay xở từ đó được. Bạn không thể làm tình bằng đầu mình. Bạn phải đi xuống, bạn phải giáng xuống từ chiều cao của mình, bạn phải đi tới gần đất hơn.
Dục làm bẽ mặt bản ngã, cho nên người bản ngã bao giờ cũng chống lại dục. Họ cứ tìm cách thức và phương tiện để siêu việt lên trên nó - họ chẳng bao giờ có thể siêu việt được lên trên nó. Nhiều nhất họ có thể trở nên bị đồi bại. Toàn thể nỗ lực của họ từ ngay lúc ban đầu đã mang định mệnh thất bại. Bạn có thể giả vờ rằng bạn đã thắng dục, nhưng dòng chảy ngầm... Bạn có thể hợp lí hoá, bạn có thể tìm ra các lí do, bạn có thể giả vờ, bạn có thể tạo ra cái vỏ rất cứng quanh bản thân mình nhưng sâu bên dưới lí do thật, thực tại, sẽ đứng đó không bị động chạm. Và lí do thực sẽ bùng nổ; bạn không thể che giấu nó, điều đó là không thể được.
Cho nên bạn có thể cố gắng để kiểm soát dục, nhưng dòng chảy ngầm của tính dục sẽ chạy và nó sẽ tự biểu lộ nó theo nhiều cách. Từ tất cả những hợp lí hoá của bạn, nó sẽ lại ngóc đầu dậy lặp đi lặp lại.
Tôi sẽ không gợi ý rằng bạn có thể làm bất kì nỗ lực nào để siêu việt lên trên nó. Điều tôi gợi ý chính là điều ngược lại: hãy quên hết về việc siêu việt lên trên nó đi. Hãy đi vào trong nó sâu nhất bạn có thể đi được. Trong khi năng lượng có đó, đi sâu nhất bạn có thể đi được, yêu sâu sắc như bạn có thể yêu, và làm ra nghệ thuật từ nó. Nó không chỉ là "được làm" - đó là toàn thể nghĩa của việc làm ra nghệ thuật của làm tình. Có những sắc thái tinh tế, mà chỉ những người đi vào với ý thức thẩm mĩ lớn lao mới có khả năng biết. Bằng không, bạn có thể làm tình cả đời mình và vẫn còn không được thoả mãn bởi vì bạn không biết rằng thoả mãn là cái gì đó rất thẩm mĩ. Nó giống như âm nhạc tinh tế nảy sinh trong linh hồn bạn.
Nếu qua dục bạn rơi vào trong hài hoà, nếu qua tình yêu bạn trở thành thảnh thơi - nếu tình yêu không chỉ là ném ra năng lượng bởi vì bạn không biết phải làm gì với nó, nếu nó không phải chỉ là việc giảm nhẹ mà là thảnh thơi, nếu bạn thảnh thơi trong người đàn bà của bạn và người đàn bà của bạn thảnh thơi trong bạn - nếu trong vài giây, trong vài khoảnh khắc hay vài giờ bạn quên đi mình là ai, và bạn hoàn toàn mất hút trong quên lãng, bạn sẽ đi ra từ nó thuần khiết hơn, hồn nhiên hơn, trinh bạch hơn. Và bạn sẽ có kiểu con người khác - thoải mái, định tâm, bắt rễ.
Nếu điều này xảy ra, một ngày nào đó bỗng nhiên bạn sẽ thấy rằng trận lụt đã qua và nó bỏ lại bạn rất, rất giầu có. Bạn sẽ không tiếc rằng nó đã qua đi. Bạn sẽ cám ơn, bởi vì bây giờ thế giới giầu có hơn mở ra. Khi dục rời bỏ bạn, cánh cửa của thiền mở ra. Khi dục rời bạn, thế thì bạn không cố gắng làm mất bản thân mình trong người khác. Bạn trở thành có khả năng làm mất bản thân mình trong bản thân mình. Bây giờ thế giới khác của cực thích, cực thích bên trong của việc ở cùng bản thân người ta, nảy sinh. Nhưng điều đó nảy sinh chỉ qua việc ở cùng với người khác.
Người ta trưởng thành, chín muồi qua người khác; thế thì một khoảnh khắc tới khi bạn có thể một mình, cực kì hạnh phúc. Không có nhu cầu với bất kì người nào khác, nhu cầu này đã biến mất nhưng bạn đã học được nhiều qua nó - bạn đã học nhiều về bản thân mình. Người khác trở thành tấm gương. Và bạn đã không làm vỡ tấm gương - bạn đã học được nhiều về bản thân mình, bây giờ không có nhu cầu nhìn vào tấm gương. Bạn có thể nhắm mắt lại và bạn có thể thấy khuôn mặt của mình ở đó. Nhưng bạn sẽ không có khả năng thấy khuôn mặt đó nếu như đã không có tấm gương từ chính lúc ban đầu.
Để người đàn bà của bạn là tấm gương, để người đàn ông của bạn là tấm gương. Nhìn vào mắt cô ấy và thấy khuôn mặt của bạn, đi vào trong cô ấy để biết bản thân mình. Thế thì một ngày nào đó tấm gương này sẽ không được cần tới nữa. Nhưng bạn sẽ không chống lại tấm gương - bạn sẽ biết ơn nó thế, làm sao bạn có thể chống lại nó được? Bạn sẽ cám ơn thế, làm sao bạn có thể chống lại nó được? Thế thì, siêu việt đấy. Siêu vi ệt không phải là kìm nén. Siêu việt là việc lớn lên tự nhiên - bạn phát triển lên trên, bạn đi ra ngoài, cũng như hạt mầm vỡ ra và chồi bắt đầu mọc lên trên đất. Khi dục biến mất, hạt mầm biến mất. Trong dục, bạn đã có khả năng cho sinh thành ai đó khác, đứa con. Khi dục biến mất, toàn thể năng lượng bắt đầu cho việc sinh của bạn. Đây là điều người Hindu gọi là dwija, việc sinh hai lần. Một lần sinh đã được trao cho bạn bởi cha mẹ bạn, lần sinh kia đang chờ đợi. Nó phải được trao cho bạn bởi bản thân bạn. Bạn phải là cha và là mẹ cho bản thân mình.
Thế thì toàn thể năng lượng của bạn quay vào trong - nó trở thành vòng tròn bên trong. Ngay bây giờ sẽ khó cho bạn tạo ra vòng tròn bên trong. Sẽ dễ dàng hơn để nối nó với cực khác - đàn bà hay đàn ông - và thế thì vòng tròn trở thành đầy đủ. Thế thì bạn có thể tận hưởng phúc lành của vòng tròn. Nhưng dần dần bạn sẽ có khả năng tạo ra vòng tròn bên trong một mình, bởi vì bên trong của bạn cũng vậy, bạn là đàn ông và đàn bà, đàn bà và đàn ông.
Không ai chỉ là đàn ông, và không ai chỉ là đàn bà - bởi vì bạn tới từ giao cảm của đàn ông và đàn bà. Cả hai đã tham gia; mẹ bạn đã cho bạn cái gì đó, bố bạn đã cho bạn cái gì đó. Năm mươi - năm mươi, họ đã đóng góp cho bạn; cả hai đều có đó. Có khả năng là cả hai có thể gặp gỡ bên trong bạn; lần nữa bố bạn và mẹ bạn có thể yêu - bên trong bạn. Thế thì thực tại của bạn sẽ được sinh ra. Một lần họ đã gặp gỡ khi thân thể bạn được sinh ra; bây giờ, nếu họ có thể gặp gỡ bên trong bạn, linh hồn bạn sẽ được sinh ra. Đó là điều siêu việt lên trên dục nghĩa là gì. Nó là dục cao hơn. Khi bạn siêu việt lên trên dục, bạn đạt tới dục cao hơn. Dục thông thường là thô, dục cao hơn không thô chút nào. Dục thông thường là đi ra ngoài, dục cao hơn là đi vào trong. Trong dục thông thường, hai thân thể gặp nhau, và sự gặp gỡ xảy ra ở bên ngoài. Trong dục cao hơn, năng lượng bên trong riêng của bạn gặp gỡ. Nó không phải là vật lí, nó là tâm linh - nó là siêu việt.
Xem tiếp Chương 13Quay về Mục lục